Truyện Ấm Áp Như Xưa là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi nhất định muốn đặt bút viết review, dù chỉ là một vài dòng văn ngắn ngủi, gượng gạo. Đây là cuốn sách tôi không bao giờ có thể quên được những cảm xúc nó đem lại cho tôi. Tôi sẽ viết bằng ngôn ngữ chân thật nhất của mình, mong các bạn đừng chê. Ấm áp như xưa tên giống như đọc truyện vậy, dù bao nhiêu năm tháng đi qua, phiêu du đến tận nơi chân trời góc bể, cuối cùng là cũng gặp lại nhau tại nơi ta bắt đầu. Kính Thành và Hinh Dĩnh là vậy. Ấm áp như xưa là cuốn tiểu thuyết mang lại cho tôi những xúc cảm mạnh mẽ nhất. Sự rung động trước tình cảm mười năm không đổi của Dĩnh Tử với Kính Thành.
Tôi tự hỏi, một cô bé mới 15 tuổi làm thế nào để gìn giữ những cảm giác rung động đầu đời và ấp ủ chúng trở thành tình yêu mãnh liệt nhất. Còn Kính Thành, ông trời ban cho anh gương mặt anh tuấn và sự thông minh, thế nhưng, trên đời, không ai là hoàn hảo. Ngay từ nhỏ, một cơn sốt đã cướp đi đôi chân lành lặn của anh, nhưng sự bất hạnh của anh ko làm lung lay đi tình cảm cô dành cho anh mà chỉ có thể làm nó càng thêm sâu sắc, càng thêm thấu hiểu tựa như chính nỗi đau của cô vậy. Cô và anh yêu nhau, tình yêu ấy bén rễ cắm sâu ngay từ khi họ chỉ mới là 2 đứa trẻ.
Anh và cô là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ. Giữa họ đã có những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất, nhưng vì hoàn cảnh éo le và những hiểu lầm nối tiếp họ đành phải chia xa. Khoảng cách giữa họ không chỉ là 10 năm – một khoảng thời gian đủ dài để xóa nhòa tất cả mà còn là sự mặc cảm tự ti vì đôi chân không lành lặn của Kính Thành, vị hôn phu tài giỏi của Hinh Dĩnh, sự ngăn cản của 2 bên gia đình…Nhưng không vì những điều đó mà bỏ lỡ nhau lần nữa, họ dùng tình yêu nồng nhiệt, chân thành và mãnh liệt nhất để đến với nhau, để viết tiếp cuộc tình còn dở dang…
Tác giả Định Tuệ đã miêu tả được những tình cảm trong các nhân vật của Truyện Ấm Áp Như Xưa một cách hết sức tinh tế và sâu sắc, điều này đã mang lại sự thành công của truyện, giúp từng câu từng chữ đều đi sâu vào lòng người đọc, ghim vào trí nhớ của mỗi người, để họ mãi nhớ về chuyện tình đẹp như mơ nhưng cũng đầy sóng gió của Kính Thành và Hinh Dĩnh.
“Kính Thành, em yêu anh! Dù phải đỡ chân để đi cũng được, khập khiễng mà đi cũng được, ngồi xe lăn cũng được, em vẫn yêu anh như thế!”
“Anh dù phải từ bỏ sinh mệnh mình, cũng không thể từ bỏ em được.”
Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt, vì em cũng thế”.
“Bố mẹ em không chấp nhận anh. Nhưng tàn tật đâu phải là việc mà anh nỗ lực là có thể thay đổi được.”
“Ở trong lòng em, không có ai hoàn mỹ lớn mạnh như anh. Dù cho anh có ngồi xe lăn, hay trên mặt đất.”
Đọc truyện tại: https://goctruyen.com/am-ap-nhu-xua/
By: Tầm Thư Các